wèi jí rén chén
君主时代指大臣中地位最高的人。
《三国志·吴书· 孙林传》:“因缘肺腑,位极人臣。”
偏正式
shuǐ jīng dēng lóng
比喻遇事能明察是非的人。
wán měi wú xiá
达到最好标准。
chuī hú zi dèng yǎn
形容发脾气或发怒的样子。